1. Xưa mới ra trường, tui làm việc ở một VP nước ngoài. Sáng sớm đến, ai cũng sẽ phải viết to-do list (việc cần làm trong ngày) trên tờ giấy màu vàng, dán trên màn hình máy tính, còn nhờ gì ai thì viết trên tờ giấy màu hồng, dán lên màn hình máy tính của người kia. Cuối tuần, cuối tháng là có một cái báo cáo weekly, monthly. Ai nộp chậm thì lương về chậm. Nhưng mấy cái báo cáo này phải làm rất nhanh, phải 15-30 phút là xong, ai làm chậm hoặc không biết viết báo cáo gì thì bị xem là kém trí tuệ, não kém mới nghĩ chậm viết chậm, không nên lao động trí óc.
Sếp tui người Nhật, tin tưởng nhân viên rất mực. Họ không kiểm soát thời gian, nhân viên đi ra ngoài thoải mái, nhưng về phải có báo cáo đã gặp ai, bàn gì, vào lúc mấy giờ, có ai tham dự, đề xuất gì. Khi mình không báo cáo thì họ mặc định là nói dối, vì chắc chắn phải đi việc riêng chứ không thể đi gặp khách mà về không báo cáo lại được. Xong họ tìm cách cho nghỉ.
2. Có lần tui đi gặp khách, nhậu xỉn, về gặp ông sếp trong thang máy, hỏi tui gặp bàn việc thế nào, tui nói trong hôm nay sẽ gửi báo cáo. Sau đó thì vô phòng họp nằm nghỉ chút, ai dè ngủ quên luôn tới 10 giờ đêm mới tỉnh. Đi ra VP thì thấy ông sếp vẫn ngồi, tui hỏi sao ông chưa về thì ông nói "đợi mày, mày nói hôm nay gửi nên tao vẫn chờ". Tui nghe xong tỉnh cả ngủ, vội rửa mặt và ngồi viết. Ổng đọc xong báo cáo của tui thì mới chịu ra xe về. Đồng hồ lúc đó là 11h đêm.
Bữa sau họp, sếp tui nói mà tui nhớ miết, đại ý vầy. Một khi đã hứa, thì phải giữ lời cho được, không tới mức mổ bụng chết để giữ danh như dũng sĩ Nhật, nhưng phải giữ để tạo giá trị cho mình. Đã hẹn, thì phải làm cho bằng được, không có chờ người khác nhắc nhở hay hỏi lại. Đừng kiếm 1 "cớ" để lấp liếm. Họ thấy 2-3 lần là biết không trung thực, sẽ mời đi chỗ khác, vì không trung thực là bản chất, không thể liên tục xe hỏng, mẹ ốm, con đau,...hay bận việc này việc kia mà quên được. Người không trung thực, không giữ lời hứa thì không thể làm kinh tế. Người lớn PHẢI nói KHÔNG với người trẻ không biết giữ lời, không nên cho họ cơ hội. Vì họ phá nhiều hơn xây.
Còn người trẻ như tụi mày, đứa nào tự thấy mình không biết giữ lời hứa thì khỏi học hành ĐH thạc sĩ tiến sĩ chi cho tốn tiền tốn thời gian, cũng không cần vẫy vùng mất công mất sức, 100% thất bại. Lời hứa chính là uy tín, không có thì đừng nghĩ chuyện làm ăn.
3. Hồi tui còn nhỏ, mỗi khi trong xóm có ai đó hứa mà không làm, hứa cho người ta tin rồi nuốt lời thì bà dì tui nói, ôi cái thằng ba xạo, cái con tào lao, lừa phỉnh người ta thì đời tụi nó như con bướm. Tui chưa hiểu thì bà giải thích, thì như con bướm á, bay rồi đậu, đậu rồi bay, đâu có gì chắc chắn. Mà thôi, bướm là từ sâu bọ hoá ra, ai không giữ lời thì cũng có gốc gác là sâu là bọ. Mày bắt chước đám đó thì mày không làm địa chủ và nhà buôn giàu có như ông bà ngoại mày được đâu. Đời con bươm bướm, đẹp thì có đẹp mà ngắn ngủi lắm.
Tui nằm lòng nên mỗi khi nhìn thấy con sâu con bướm, là lập tức ngẫm và răn mình. Muốn làm doanh nhân, phải chính, trực và liêm. Phải tuyệt đối sạch. Gặp ai cũng ngẩng cao được đầu. Chọn lối sống nào cũng được, miễn người ta mỗi khi nhắc đến tên mình, là tôn trọng, là kính trọng, là thương yêu. Dân gian thì người ta cay đắng hơn khi có câu ca dao:
"Chơi chi mấy đứa miệng mồm.
Mấy thằng ba xạo, mấy con nuốt lời?".
Còn văn vẻ hơn thì cũng có câu:
"Nói lời phải giữ lấy lời.
Đừng như con bướm đậu rồi lại bay".
Còn ngôn tình thì thế này:
"Khi bạn trung thực chính trực, đến trời đất còn yêu thương bạn huống chi là con người!"
*Ưng câu nào thì học thuộc để ứng dụng, nói với con, với cháu, với nhân viên, với người trẻ. Để dân tộc mình có uy, có tín. Đó là tài sản vô giá về sau.
TNBS
0 comments:
Đăng nhận xét