3/01/2024

CÁCH KIẾN TẠO SỰ MAY MẮN

 Cách kiến tạo sự may mắn



Có một thứ khoa học không thể dùng định lượng để giải thích được, đó là sự may mắn riêng của mỗi người. Trong cơn đại zịch, có người bị có người không. Trong tích tắc, nhanh chậm vài giây, có thể thoát khỏi một tai nạn. Tình cờ gặp 1 người trên chuyến xe đò, người đó có thể thay đổi cả cuộc đời mình theo một hướng khác tốt đẹp. Tui ra đời làm ăn không xu dính túi, không có ai đỡ đầu, chẳng có thầy dạy, nhưng tới ngày hôm nay mà nói, được nhà cung cấp cho nợ, khách hàng trả tiền trước...nên mới có vốn xoay sở, mới có cơ ngơi ngày nay. Tui lần bỏ quên ĐT Ipad trên xe taxi, 3 lần tài xế taxi đến tận nhà ở trả lại. Một lần đi dạo, móc ĐT nghe sao đó mà rớt cái ví toàn bộ tiền mặt và giấy tờ quan trọng trên đường, cô bán vé số thấy, nhặt được và chạy tìm tui trả lại. Nhưng may mắn với tui cũng mới có từ năm 25 tuổi, trước đó không hề có. 


1. Hồi tui mới ra trường, đi làm cho một hãng Nhật, tui bị sa thải vì công ty tái cơ cấu. Thất nghiệp vạ vật cả năm trời, nhiều lúc bất lực về đường lối mưu sinh, tui đang cầm cái ly nước trên tay muốn ném xuống đất cho nó vỡ tan. Người lúc nào cũng bức bối vì không làm ra tiền, không nghĩ ra được cái gì mới, chẳng gặp được ai cho mình cơ hội. Đầu óc u u mê mê, nhìn thấy bạn bè làm tập đoàn lớn, lấy học bổng du học, một cảm giác tủi thân chán chường. Tui tự dưng không muốn chơi hay muốn nói chuyện với ai nữa, một mình cô độc trong phòng trọ. Có nhiều lúc nghĩ, có lẽ mình sinh ra dưới 1 ngôi sao xấu, buông tay đầu hàng số phận thôi. Ba má gọi, nhìn thấy số ĐT tui chẳng buồn bắt máy, vì chẳng biết nói gì, chẳng có gì để họ tự hào hết. 


Một buổi tối nọ, vét những đồng cuối cùng, tui vào quán ở phố Tây uống cốc bia, vểnh tai nghe thử Tây nó nói cái gì, tụi nó giàu có văn minh mấy trăm năm, ắt hẳn phải có bí quyết. Bàn bên có 2 ông bà già người Pháp, thấy một thanh niên gương mặt đẹp trai thanh tú nhưng sao buồn bã ủ dột quá nên qua bắt chuyện. Tui kể sự tình, kể đã đi khắp các chùa đền miếu mạo để cầu xin xăm xin ngãi, cúng sao giải hạn, đổi phong thủy trong nhà, xem bói tử vi, ăn trứng lộn,... người ta chỉ gì để may mắn tao cũng làm, nhưng kém may mắn vẫn hoàn kém may mắn. Nghe xong bà cười nói. Nếu mà may mắn chỉ đến từ xin xỏ, giành giật, cúng bái... thì các bộ lạc châu Phi đã phồn vinh nhất thế giới. Bà nói, tôn giáo của mọi tôn giáo, quy luật của mọi quy luật là CAUSE AND EFFECT, tức nguyên nhân-kết quả, hay gọi tắt là Nhân-Quả. Mày đã cho đi cái gì chưa mà đòi may mắn đến? 


Wow, tui bừng tỉnh. Bà nói, 2 vợ chồng tao về hưu từ lúc 50, lang thang cho 1 đời phong lưu. Ai giỏi lắm 90-100 năm là thành đất thành bụi, 50 năm đầu mày làm việc như điên, cho đi thật nhiều...rồi cuối đời còn lại mày sung sướng 1 đời người. Tui liền hỏi, nhưng tao đâu có tiền mà cho? Bà nói, có gì cho đó. Mày nên đi tình nguyện, thiện nguyện, đăng ký hiến tạng, đặc biệt là hiến máu, mỗi năm nên thay máu 1 lần. ĐÓ LÀ BÍ MẬT CỦA SỰ MAY MẮN. 


2. Từ nhỏ, má tui dặn chớ nghe lời người ta mà cho máu nha, máu quý như tiền vậy, không có cho ai hết. “Cho đi là nhận lại” là một khái niệm quá xa lạ. Tui gân cổ lên cãi. Ông già giải thích, cơ thể có khoảng 7.9 lít máu, có 3 lít nằm trong các mô, tế bào, cơ quan...còn lại là lưu thông theo hệ tuần hoàn, chảy 1 vòng qua tim. Giống như cái bình nước ấy. Mày ù lì, không vận động thì nước sẽ chảy chầm chậm, vận chuyển ô xy đến các tế bào rất ít, là nước đục. Mày phải vận động để nước nó trong. Cứ cho ra 250ml hoặc 350ml/ 1 năm, mày đi xe cũng phải thay xăng thay nhớt, thì máu mình cũng vậy, nếu không thay thì ốc ít bù lông sẽ hoạt động kém đi. Tuy là máu cũ của mày nhưng khi vào cơ thể người mới, nó là cái mới.  Sự "cho đi" có tính tâm linh rất lớn. Mọi sự "cho đi" đều được tích lũy thành năng lượng vô hình. Khi mày cho đi, gương mặt khác, ánh mắt khác, phong thái khác. Và lúc đó, may mắn tự tìm đến. 


Tui vốn là "dân tộc: Kinh, tôn giáo: Không" nên nghe chứ đâu có tin, nói chung là nhát gan, và ích kỷ tiểu nông trong não tui vẫn còn nặng. Ngu gì cho. Lấy vô không được thì thôi chứ mắc gì cho, cho cho cái con khỉ. Nghĩ đến ống kim đưa vào tay đã sợ, đi chích ngừa còn nhắm mắt nữa là. Nhưng 1 tháng trôi qua, sự bức bí về mưu kế sinh nhai nó khủng khiếp. Một buổi chiều nọ, buồn quá nên tui quyết định đi cho máu, xả máu ngu máu xui xẻo cho rồi. Khi đến nơi và nằm trên ghế rồi, mới thấy mình dại. Thế rồi lỡ, tới rồi cũng phải cho chứ đâu phải nhạc sĩ Vũ Hoàng đâu mà "giữa giờ chơi, mang đến lại mang về"? (Chán bác này quá, đã lỡ mang đến thì "chơi" luôn cho nó phóng khoáng chứ "mang về" làm gì). Rồi việc "hiến" đó cũng xong, chẳng gì ghê gớm, chẳng qua là nỗi sợ vô hình trong não của người thiếu chữ DŨNG. Bác sĩ dặn 3 ngày không được vận động mạnh, tui hút 1 lèo hết mẹ 5 hộp sữa người ta cho, rồi ngủ. Chờ sáng mai, coi thử may mắn có đến không. Không có là i-meo qua ông bà người Pháp chửi. 


Một tuần trôi qua. Đi phỏng vấn công ty nào rớt công ty đó. Mở hộp mail ra thì trường bên Tây thi nhau gửi thư từ chối học bổng. Chỉ có một trường Hà Lan nói là hồ sơ của mày đang "in process", vui lòng đợi. Tự nhiên não tui sáng liền, hay là lấy giấy chứng nhận hiến máu (sổ đỏ) scan rồi nộp? Nhưng chẳng hy vọng, nhận thư từ chối miết đã quen. Nhưng trong thư, câu cú tui viết ra có vẻ thông minh hơn chút, chắc là do có máu mới lên não. (Giấy chứng nhận hiến máu có màu đỏ, nên mình gọi là sổ đỏ. Ai càng nhiều "sổ đỏ" này thì càng hên, ai nhiều sổ đỏ đất đai thì càng xui).


1 tuần sau, trường gửi thư lại, nói sau khi cân nhắc, đồng ý cấp 1 học bổng toàn phần đi học về agribusiness, gồm cả ăn ở, vé máy bay hai chiều, mày lên Sở Tư Pháp tỉnh làm Lý Lịch Tư Pháp để xin visa. Ước mơ qua bển gặp cô gái Hà Lan để "vắt sữa cô ấy" đã trở thành hiện thực. 


..còn tiếp, ai thích đọc thì còm. Tui đều đặn từ đó, năm nào cũng đi hiến 1 lần, kèm với đi kiểm tra SK tổng quát, thay máu nhiều nên gương mặt vóc dáng trẻ trung hơn tuổi thật. Ai có "sổ đỏ" nhiều thì cũng còm để tui or ai đó thấy mà giới thiệu cho vài cơ hội...

-tnbs-

0 comments:

Đăng nhận xét